môi, vài giọt bắn lên khóe mắt chị. Chợt bừng tỉnh. Ơ ĐM, mày nghĩ cái méo gì vậy T. Tôi tự nhủ, mặc dù muốn trả thù nhưng đây không phải cách, cũng không phải cái đích. May mà nó chỉ là dòng suy nghĩ thoáng qua. Chứ thật thì thật phỉ báng thần phần. Tôi xin phép chị về trước vì cảm nhận như chị không muốn tiếp câu chuyện, chị cũng chẳng ngoái ra, mà tay vẫn lần tràng hạt, miệng vẫn đang đọc kinh như muốn sám hối điều gì. Rời xa nhà chị, tôi như mất hồn, chẳng biết tiếp nhận chuyện này ra sao,