mình. – Dạ, cháu qua – nghe thế tôi mừng rơn, khỏe tui, khỏi lo bếp núc cơm nước. Chiều tối tôi sang nhà o thì cơm canh đã sẵn sàng. Ăn xong uống nước định đi về thi: – Cu Nậy có sợ ma không? – Dạ không. Có ma mô mà sợ. – Có đó. Có ma nhiều lắm. Khi con Luyến còn ở nhà thì o không sợ, chừ hắn đi dân công có một mình ở nhà nhiều bữa o không ngủ được vì sợ. Đêm mô mà có máy bay ném bom thì o giật mình thức tới sáng luôn. Mà thức thì cứ thấy có bóng người đi qua đi lại ngoài sân. Càng sợ không ngủ